Tình yêu không được đáp lại – có thật sự tồn tại?

Những khắc khoải dành cho hình bóng do chính ta vẽ nên.
Werther trong Nỗi Đau của Chàng Werther của Goethe đã kết liễu cuộc đời mình khi Charlotte không đáp lại tình yêu của chàng. Cyrano de Bergerac, nhân vật mũi dài lừng danh trong vở kịch cùng tên của Rostand, thì yêu say đắm cô em họ xinh đẹp Roxane, nhưng trái tim nàng lại thuộc về người khác. Văn chương đầy ắp những mối tình đơn phương như thế. Và có vẻ như cuộc sống cũng vậy. Dù bạn có thể chưa từng biết ai ngoài đời thực tự tử vì trái tim tan vỡ (dù người ta kể rằng thời Goethe, nhiều chàng trai nhạy cảm đã làm điều đó), bạn hẳn đã từng nghe, thậm chí từng trải, một chuyện tình không được hồi đáp.
Nhưng tình yêu đơn phương có thật sự phổ biến như ta tưởng? Tôi tin là không, và sau đây là lý do. Khi đồng tình với những câu chuyện yêu trong vô vọng, ta thường chỉ nghe theo lời kể từ phía kẻ si tình. Nhưng những người ôm lòng tương tư đó, nhiều khi không sai vì họ yêu, mà là sai ở chỗ họ yêu ai. Bởi người mà họ khắc khoải mong mỏi, nhiều khi chỉ là một bóng hình hư cấu, sản phẩm từ trí tưởng tượng của chính họ.
Source: the unrequited proposal by Andy Teo/Flickr
Trước khi lý giải điều này, hãy thử nhìn vào tình yêu được đáp lại.
Khi tình yêu có sự hồi đáp, mỗi người yêu đều biết rõ người kia là ai, là con người thật, bằng xương bằng thịt và tâm hồn, chứ không phải một hình mẫu lý tưởng. Hai người có thể bị cuốn hút bởi vẻ ngoài của nhau, nhưng tình yêu nơi họ không chỉ là sự hấp dẫn về thể xác. Ngược lại, chính vì yêu người ấy, ta mới khao khát thân thể họ. Và đó là lý do tại sao, không một cơ thể nào, dẫu quyến rũ đến đâu, có thể thay thế được cơ thể của người mình yêu. Cũng là lý do vì sao tình yêu không biến mất, thậm chí có thể sâu đậm hơn, khi người ta già đi, hay khi cơ thể của người thương bị hủy hoại bởi bệnh tật hay tai nạn.
Nhưng với những mối tình đơn phương, ta đang yêu ai? Ai là người từ chối tình cảm của ta?
Tôi muốn gợi ý rằng, rất thường khi, đối tượng của cái gọi là tình yêu đơn phương ấy không thật sự tồn tại. Đó là một phiên bản được tô vẽ, một hình ảnh hư cấu về ai đó. Phiên bản hư cấu ấy được uốn nắn theo những gì ta khát khao: là người có thể hạnh phúc bên ta, cùng quan tâm đến những điều ta yêu, và sẵn sàng đón nhận những gì ta trao. Trong khi đó, con người thật lại không như thế. Họ từ chối ta chính vì họ không phù hợp. Vậy nên, “người” ta yêu đơn phương, phiên bản hư cấu, không từ chối họ, vì đó là một người lý tưởng được tạo ra để yêu họ. Còn người thật – người từ chối họ – lại không phải người mà họ thực sự yêu.
Sẽ dễ hiểu hơn nếu ta nhìn vấn đề từ phía bên kia, từ góc độ của người nhận được tình cảm mà mình không thể đáp lại. Có lẽ bạn từng trải qua điều này: ai đó nói rằng họ yêu bạn, nhưng bạn lại không cảm thấy gì. Bạn có thể nghĩ rằng họ đang nhầm lẫn giữa sự thu hút thể xác và tình yêu, hoặc đơn giản là họ chẳng hiểu bạn thực sự là ai, cũng như bạn cần gì ở một người bạn đời. Trong tâm trí họ, hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng bạn thì biết điều đó là không thể. Có khi, bạn còn thấy ngại ngùng, khó xử khi họ thổ lộ tình cảm, vì những lời yêu ấy nghe thật sáo rỗng. Và thực sự, ở một mức độ nào đó, đúng là chúng rỗng, không phải vì thiếu chân thành, mà vì chúng không dành cho bạn. Chúng dành cho một người khác, một người trông giống bạn, nói như bạn, nhưng có sở thích và bản chất khác: một phiên bản tưởng tượng của bạn.
Đôi khi, chính chúng ta cũng góp phần tạo ra những phiên bản hư cấu đó về bản thân. Điều này xảy ra khi ta thể hiện sai lệch con người thật của mình, để rồi người khác yêu một hình ảnh không thật. Người ta thường kể những mối tình khởi đầu rất đẹp, nhưng rồi bất ngờ tan vỡ. Người bị chia tay thường cảm thấy bàng hoàng: hôm qua còn ngọt ngào, sao hôm nay lại xa cách?
Thực ra, cái kết ấy chỉ “bất ngờ” từ góc nhìn của người bị bỏ rơi. Người kia, suốt thời gian qua, đã không sống thật với cảm xúc và sở thích của mình. Họ vốn không hề muốn xem bộ phim đó, hay gặp những người bạn đó. Những lời viết trong tấm thiệp Valentine có thể đẹp đẽ, nhưng không xuất phát từ trái tim.
Người ấy, dù vô thức hay cố ý, biết rằng mối quan hệ này rồi sẽ đi đến hồi kết. Bởi nếu bạn không thấy vui khi ở bên người ấy, không muốn đi chơi cùng họ hay chia sẻ cuộc sống với họ, thì làm sao bạn có thể tin rằng đó là “người định mệnh”? Bạn không tin, ít nhất là không thật lòng. Và đó là lý do tại sao, khi chuyện chia tay xảy ra, chỉ người ở lại mới thấy đau đớn. Bởi người ra đi, từ lâu đã hiểu rằng tất cả chỉ là một vai diễn… và tình yêu kia, chỉ là dành cho một người không có thật.
Đôi lúc, tình yêu khởi đầu chẳng vì ai trong hai người giả dối hay tô vẽ điều gì. Mọi thứ đến tự nhiên, chân thật và ấm áp. Nhưng rồi một người dần thay đổi: nhu cầu khác đi, mong muốn khác đi, và vì thế, con người ấy cũng không còn như xưa. Nếu người còn lại vẫn giữ nguyên tình cảm như buổi ban đầu, thì thoạt nghe, trường hợp này có vẻ xứng đáng mang tên “tình yêu đơn phương” – vì tình yêu ấy từng nảy nở giữa hai tâm hồn thật. Nhưng ngay cả như thế, vẫn có một điều chưa trọn vẹn. Bởi người bị bỏ lại không phải đang yêu một hình bóng hư cấu, mà là đang yêu một phiên bản cũ của người kia, một con người từng tồn tại, nhưng giờ đã khác. Người ta thay đổi. Đó là quy luật tự nhiên.
Tôi cũng muốn nhắc đến một khía cạnh khác: tình yêu đơn phương giữa cha mẹ và con cái. Một người cha có thể yêu thương con gái mình tha thiết, dù cô bé chẳng yêu lại cha. Một cậu con trai có thể thương mẹ đến tận đáy lòng, trong khi người mẹ ấy oán hận con vì chưa bao giờ mong có một đứa trẻ. Tình cảm giữa cha mẹ và con cái khác với tình yêu đôi lứa. Bởi trong mối quan hệ gia đình, ta không yêu người kia vì họ là ai. Tất nhiên, nếu cha mẹ hay con cái có những phẩm chất đáng quý, điều đó có thể làm sợi dây gắn bó thêm bền chặt, nhưng không phải là cốt lõi của tình yêu ấy. Nếu vợ (hoặc chồng) của người hàng xóm hợp với bạn hơn người bạn đang sống chung, bạn có thể bị cám dỗ mà rời bỏ người mình đang yêu để đến với họ. Nhưng nếu mẹ hay con của người khác có vẻ tốt hơn của mình, bạn sẽ không bao giờ thấy lòng lay động. Bạn không hề muốn “thay” cha mẹ hay con cái của mình, dù người khác có tuyệt vời đến đâu. Tình yêu dành cho gia đình là tình yêu gần như vô điều kiện. Và chính vì thế, bạn không cần gán lên họ những phẩm chất tự bịa để yêu.
Có hai điều cuối tôi muốn chia sẻ.
Thứ nhất, tình yêu mà ta dành cho một hình bóng hư cấu, tức là phiên bản tưởng tượng của người khác, không vì thế mà trở nên không thật. Cảm xúc là thật, cho dù đối tượng của cảm xúc ấy không hẳn có thật. Điều này không chỉ đúng với tình yêu và nỗi đau, mà còn với mọi trạng thái cảm xúc khác. Nhưng cảm xúc thật không khiến điều ta tưởng tượng thành hiện thực. Một cành cây có hình con rắn không biến thành rắn thật chỉ vì nó làm ta sợ hãi. Và cũng như vậy, tình yêu dành cho một phiên bản “đo ni đóng giày” của người kia, một hình ảnh hoàn hảo trong đầu ta – cho dù sâu đậm và kéo dài, cũng không thể khiến người đó trở thành thực. Tình yêu, dù sâu đến đâu, cũng không đủ quyền năng để tạo ra con người ta khát khao.
Thứ hai, đôi khi, tình yêu đơn phương thật sự có tồn tại. Nó có thể xảy ra, chẳng hạn, khi tình yêu ấy bắt nguồn từ những hiểu biết ít ỏi nhưng không hề ảo tưởng về người kia. Ví dụ điển hình là Quasimodo trong tiểu thuyết Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà của Victor Hugo. Quasimodo, một người đàn ông dị dạng, đem lòng yêu say đắm Esmeralda, một cô gái xinh đẹp rạng rỡ, nhưng không hề đáp lại tình cảm của chàng.
Esmeralda sở hữu vẻ đẹp khiến ai cũng say mê, còn Quasimodo thì xấu xí đến tội nghiệp. Nhưng tình yêu của Quasimodo không đơn thuần là sự mê đắm ngoại hình. Esmeralda là người duy nhất từng đối xử với chàng như một con người, khi bị đánh đòn và sỉ nhục giữa đám đông, Quasimodo khát khô cổ họng, và chính cô là người mang nước đến cho chàng. Hành động nhân hậu ấy đã chạm đến trái tim chàng. Tình cảm của Quasimodo dành cho Esmeralda sâu sắc đến mức, khi cô bị hành hình vì một tội danh oan uổng, chàng lặng lẽ tìm đến nghĩa địa, ôm lấy xác cô và không bao giờ buông ra, cho đến khi chết đói bên xác người mình yêu.
Không ai có thể phủ nhận rằng tình yêu của Quasimodo là chân thật, thậm chí sâu đậm hơn rất nhiều tình yêu ta từng biết. Quan trọng hơn, trong trường hợp này, người mà Quasimodo yêu rất có thể là Esmeralda thật, chứ không phải hình ảnh tô vẽ. Quasimodo yêu cô từ khoảnh khắc cô thể hiện lòng nhân ái với mình, và sự nhân ái ấy là thật. Chừng đó đã đủ để trái tim tội nghiệp ấy rung động.
Nhưng Quasimodo là một ngoại lệ. Bởi phần lớn chúng ta không yêu chỉ vì một hành động tử tế duy nhất. Trong trí tưởng tượng, người mình yêu thường mang theo hàng loạt phẩm chất tuyệt vời. Và như tôi đã lập luận từ đầu đến giờ, trong những mối tình đơn phương, nhiều phẩm chất ấy, và từ đó, cả hình ảnh người ta yêu, đều là do ta tự tưởng tượng ra. Tình yêu là thật. Nhưng người mà ta yêu, thì chưa chắc đã tồn tại.
Tác giả: Iskra Fileva Ph.D.
Nguồn: Is There Such a Thing as Unrequited Love | Psychology Today