Tôi cứ mải mê mơ mộng về một cuộc sống ẩn mình giữa rừng sâu, hoàn toàn tách biệt với thế giới ngoài kia

Có lẽ giấc mơ đơn độc ấy đang phản ánh một khát khao thoát khỏi gánh nặng trách nhiệm mà cuộc sống cứ lặng lẽ chất lên vai ta theo năm tháng.
Câu hỏi:
Tôi là một người phụ nữ ngoài ba mươi. Khoảng hai năm trước, tôi rời bỏ London và quay về sống cùng bố mẹ, vì thành phố ấy khiến tôi như nghẹt thở – chi phí và tiền thuê nhà cứ tăng vùn vụt, còn cảm giác thì chỉ như đang cầm cự để tồn tại, mà chẳng thấy được điểm dừng. Tôi nghĩ không phải ngẫu nhiên mà cùng lúc đó, công việc của tôi cũng như bào mòn tôi từng chút một – kỳ vọng thì bất tận và vô lý, còn sự ghi nhận thì hoàn toàn vắng bóng.
Giờ đây, tôi làm việc từ xa trong một công việc tạm gọi là dễ chịu, lương cao hơn bao giờ hết, mà lại không đòi hỏi quá nhiều. Tôi có thể tiết kiệm, sống gần thiên nhiên, và dành thêm thời gian cho gia đình trong lúc suy nghĩ về những bước tiếp theo. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không có chút ham muốn nào, không ý tưởng nào về nơi mình muốn sống hay hình dung ra tương lai sẽ ra sao. Tôi vẫn thấy có điều gì đó lệch lạc.
Trong tôi cứ văng vẳng một hình ảnh: một căn nhà nhỏ trong rừng, nơi tôi sống một mình, không ai quấy rầy, không điện thoại, không internet, không một mối ràng buộc. Quan trọng nhất là – trong giấc mơ ấy – tôi thấy an yên và an toàn trong chính sự đơn độc đó. Tôi hình dung những ngày tháng êm đềm, chan chứa bình yên: viết lách, chiêm nghiệm, đọc sách, hòa mình vào thiên nhiên, và nấu nướng. Những điều tôi yêu nhất – mà phần lớn trong số đó, tôi vẫn làm mỗi ngày. Biết là không thực tế, nhưng tôi linh cảm giấc mơ ấy đang gợi mở cho tôi điều gì đó. Làm sao để tôi hiểu được nó đang mách bảo điều gì?
Photograph: John Hopkins/Alamy
Philippa trả lời:
Có thể bạn chưa tìm ra lối đi trong cuộc đời mình, nhưng bạn đã biết được đâu là con đường bạn không muốn bước tiếp. Và tôi có cảm giác rằng giấc mơ ấy là một cách bạn đang cố chạy xa khỏi điều đó. Liệu cảm giác “có gì đó không đúng” có đến từ việc bạn đang bỏ chạy khỏi một điều, hơn là đang tiến gần đến điều mới?
Có một sức mạnh thầm lặng trong việc biết trân trọng những gì mình đang có. Nuôi dưỡng lòng biết ơn không có nghĩa là từ bỏ việc tìm kiếm ý nghĩa sâu xa hơn trong đời, mà là cách giữ mình sống trong hiện tại – giúp bạn giữ thăng bằng. Dù tương lai còn mờ mịt, bạn vẫn đang có những điểm tựa dịu dàng – gia đình, thiên nhiên, thời gian – những món quà nho nhỏ đủ nuôi dưỡng bạn trong hiện tại.
Bạn cũng nhắc tới việc mình không có ước muốn nào cả. Nhưng thèm khát và bám víu mới là thứ khiến ta mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của thất vọng, lúc nào cũng đuổi theo một cái gì đó xa tầm với. Vậy nên, đôi khi việc “không ham muốn gì” không đồng nghĩa với buồn chán hay vô cảm – mà là một kiểu tự do. Giấc mơ về một cuộc sống bình yên, lý tưởng ấy không đáng để bỏ qua, nhưng có lẽ nó đang chỉ ra một điều khác: sự bình yên không đến từ việc trốn chạy vào rừng sâu, mà từ việc học cách có mặt trọn vẹn trong chính cuộc sống mình đang sống – dù ở bất cứ đâu. Ngay cả giữa rừng xanh thanh tĩnh ấy, bạn cũng sẽ có những thử thách của riêng mình.
Bạn không nhắc đến tình bạn, tình yêu, hay bất kỳ mối gắn bó xã hội nào – như thể bạn đang lặng lẽ đi qua cuộc đời mà không để ai chạm vào mình.
Liệu căn nhà biệt lập trong rừng ấy có đang là lời mời gọi bạn tìm về điều gì thật sự đến từ bên trong – chứ không phải điều người đời ép đặt lên bạn? Hay có lẽ, giữa rừng cây ấy, bạn mới cảm thấy được là chính mình, chứ không phải phiên bản mà xã hội cứ thì thầm “phải thế này, nên thế kia”? Bạn hoàn toàn có quyền là chính mình – ngay cả giữa người khác. Thật sự kết nối là khi ta dám để người khác nhìn thấy con người thật của mình, thay vì nấp sau một chiếc mặt nạ.
Có một điều khác khiến tôi chú ý – không chỉ trong những điều bạn kể, mà cả trong những điều bạn không nói ra. Bạn nói về công việc cũ như thể chính nó cướp mất sự chú ý của bạn mà chẳng trao lại gì, nhưng công việc vốn vô tri – chính con người mới làm điều đó. Ấy vậy mà bạn không nhắc đến người quản lý, đồng nghiệp – ai là người đặt ra những kỳ vọng phi lý kia? Giờ bạn sống với gia đình, nhưng bạn cũng không kể họ là ai, mối quan hệ ra sao. Không bạn bè, không tình yêu, không mối quan hệ xã hội – như thể bạn đang sống mà không thật sự chạm vào ai.
Giấc mơ về sự cô lập toàn phần ấy, có thể không chỉ đơn thuần là mong muốn được ở một mình – mà là kết quả của những niềm tin bạn đã hình thành về con người. Người hướng nội cần khoảng lặng để nạp năng lượng – nhưng họ vẫn có bạn bè thân thiết, họ yêu thương, họ xây dựng mối quan hệ.
Dĩ nhiên, sống yên tĩnh và độc lập là điều hoàn toàn chính đáng. Nhưng tôi muốn nhẹ nhàng mời bạn tự hỏi: liệu những trải nghiệm với người khác có khiến bạn hình thành những niềm tin đang giới hạn cuộc sống của mình thay vì làm phong phú nó?
Bạn có tin rằng kết nối là gánh nặng, chứ không phải là điều làm cho cuộc đời có ý nghĩa? Nếu đúng vậy, liệu niềm tin ấy đang giúp bạn, hay đang khiến bạn càng thêm lạc lõng?
Có thể, hình ảnh cô lập ấy là cách tâm trí bạn mơ về một cuộc sống không trách nhiệm, không ràng buộc – một giấc mơ được tự do tuyệt đối khỏi những đòi hỏi của đời. Nhưng chúng ta không thể chạy trốn khỏi trách nhiệm với chính bản thân mình – đó là trách nhiệm tìm ra một cuộc sống thực sự đồng điệu với những giá trị mà ta trân quý.
Nguồn: I keep fantasising about living in total solitude in a forest | The Guardian