Vì sao ta mất đi ham muốn?

vi-sao-ta-mat-di-ham-muon

Ai cũng biết rằng lúc ban đầu, chuyện ấy diễn ra liên tục, bất kể ngày đêm. Nhưng rồi, khi mối quan hệ kéo dài, điều đó dần trở nên hiếm hoi.

Ai cũng biết rằng lúc ban đầu, chuyện ấy diễn ra liên tục, bất kể ngày đêm. Nhưng rồi, khi mối quan hệ kéo dài, điều đó dần trở nên hiếm hoi.

Chúng ta hay tự biện minh: vì quá bận, quá mệt, hoặc đơn giản là không còn cảm hứng. Nhưng thực sự thì vì sao thứ cảm hứng quan trọng ấy lại biến mất?

Để hiểu được sự hào hứng trong tình dục, ta cần nhìn lại những ngày đầu, khi cảm hứng ấy gần như luôn hiện diện, thôi thúc từng giờ. Điều làm mọi thứ trở nên mê hoặc chính là cảm giác được chạm vào, ôm lấy, vuốt ve – hay nói cách khác, chiếm hữu một con người không hoàn toàn thuộc về ta. Họ độc lập, tự do và có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng điều kỳ diệu là họ đã chọn ở lại bên ta.

Nếu biểu đạt bằng một công thức:

SỰ KHÊU GỢI = CHIẾM HỮU + TỰ DO

Khao khát mãnh liệt muốn hòa quyện với cơ thể của người kia bắt nguồn từ sự kinh ngạc đầy mê mẩn khi họ cho phép ta lại gần, kết hợp với nỗi lo lắng – dù vô thức – rằng điều ấy có thể không tồn tại mãi mãi.

Thế nhưng, khi ta bắt đầu yêu, ta lại thường vô tình muốn làm giảm đi sự tự do của người mình yêu. Ta không cố ý, nhưng lại không ngừng xói mòn sự độc lập của họ. Và rồi, chính điều đó dần giết chết tinh thần tự do – thứ từng là nền tảng của sự khao khát ban đầu.

Còn một yếu tố khác bào mòn ham muốn: nỗi sợ. Nghe có vẻ lạ, nhưng việc ngỏ lời mời người kia làm tình luôn mang trong mình một chút rủi ro. Người kia có thể từ chối – hoặc tệ hơn – nói rằng: "Tôi chẳng bao giờ muốn làm điều đó." Tình dục, tự bản chất, là một lời yêu cầu.

Để đưa ra lời yêu cầu ấy, ta cần cảm thấy đủ an toàn trước nguy cơ bị từ chối. Khi mới yêu, ta có sự an toàn ấy – không phải vì ta hiểu rõ người kia, mà vì ta vẫn còn độc lập: ta có cuộc sống riêng, thói quen riêng, những lựa chọn khác. Nếu mọi thứ không ổn, ta vẫn có thể rời đi. Vì vậy, ta dám liều lĩnh: ta dám yêu cầu những điều mãnh liệt, kỳ quặc – có thể là về chàng thủy thủ, hoặc cô giáo cưỡi ngựa.

Nhưng theo thời gian, mọi thứ thay đổi. Cái giá của sự rủi ro trở nên cao hơn. Sự tự chủ của ta yếu dần. Ta rời bỏ "lâu đài" của mình để bước vào một tổ ấm chung, nơi mà nếu có điều gì tồi tệ xảy ra, ta không thể dễ dàng rời đi. Vì tình yêu, ta tự nguyện phá vỡ những trụ cột độc lập của bản thân, đan kết cuộc đời mình vào người kia. Ta không còn nhiều thứ để gọi là của riêng nữa.

Lúc này, những lời yêu cầu dần chất chồng: ta muốn họ mua chiếc ghế sofa mà ta thích, ta rất mong họ đừng bắt ta về thăm gia đình họ vào dịp lễ, ta dựa vào thu nhập của họ khi ta quay lại trường học để học lên. Trong hoàn cảnh ấy, thêm một lời yêu cầu nữa – nhất là về chuyện chiếc mặt nạ hay đôi bốt cao cổ – bỗng chốc trở thành gánh nặng. Thế là, ta chọn cách không nói ra, không yêu cầu nữa. Mọi chuyện dần trở nên dễ dàng hơn khi thay vì đối mặt, ta tìm đến một bạn đồng hành ít phức tạp hơn: chiếc máy tính.

Điều kỳ lạ là có một thứ gần như luôn đánh thức lại ham muốn: một cuộc tranh cãi nảy lửa với khả năng chia tay thực sự. Những cuộc cãi vã lớn có xu hướng dẫn đến phòng ngủ, bởi chúng khơi gợi lại hai yếu tố từng bị lãng quên – và cũng chính là những điều đã làm suy yếu ham muốn: thứ nhất, cảm giác rằng cả hai đều có thể rời đi bất cứ lúc nào; và thứ hai, cảm giác rằng dù có rời đi, cả hai vẫn có thể sống độc lập.

Tình dục tốt cần hai điều này: cảm giác tự do và sự tự tin mạnh mẽ – những thứ dường như trở nên khan hiếm khi mối quan hệ ngày càng đồng phụ thuộc.

Để tìm lại cảm giác rạo rực của những ngày đầu, ta cần học những bài học sâu sắc nhất từ việc chia tay – lý tưởng nhất là không cần phải trải qua sự đau khổ thực sự của việc tan vỡ.

Nguồn: WHY WE GO OFF SEX - The School Of Life

menu
menu