Vượt qua cơn lốc vu khống sau khi cắt đứt quan hệ gia đình

Phân biệt rõ điều gì bạn có thể thay đổi và điều gì thì không là chìa khóa quan trọng.
Quyết định rời xa gia đình gốc của Alicia là kết quả của gần mười năm suy nghĩ, sau nhiều nỗ lực giới hạn sự can thiệp của cha mẹ cô vào cuộc sống của hai con trai và thiết lập những ranh giới rõ ràng, có ý nghĩa. Giọt nước tràn ly cuối cùng lại đến từ chính những đứa trẻ của cô:
“Cả hai đứa con tôi không đứa nào thật sự giỏi thể thao, nhưng chúng đều thích tham gia. Todd tham gia đội bơi, dù hầu như chỉ là dự bị và rất hiếm khi được thi đấu. Nhưng thằng bé chẳng bận tâm; bạn thân nhất của nó là đội trưởng và nó thích cảm giác được hòa mình cùng mọi người. Jim thì nhỏ hơn ba tuổi, tham gia đội điền kinh. Cũng y như vậy. Thế mà bố tôi lại cảm thấy xấu hổ vì thành tích của chúng và tự ý đi gặp huấn luyện viên – chuyện đó thật không thể chấp nhận. Chúng tôi đã cãi nhau một trận rất lớn, vậy mà ông vẫn không lùi bước. Tôi đã nói rất rõ rằng việc ông can thiệp là không phù hợp, là không được chào đón, và rồi ông mắng tôi là người mẹ tồi, đã biến con mình thành 'kẻ thất bại'. Ông lôi kéo cả hai anh trai tôi, thậm chí còn kéo luôn cả mục sư trong nhà thờ nơi tôi đang đi lễ. Giờ thì tôi đang suy nghĩ có nên rời bỏ nơi đó hay không.”
Source: Photograph by by Katernya Hliznitsova. Copyright free. Unsplash.
Lòng trung thành với “câu chuyện” của gia đình
Sự thật là trong những gia đình không lành mạnh, trải nghiệm của mỗi người có thể khác nhau rất nhiều. Anh chị em ruột của bạn có thể nhìn nhận cha mẹ theo cách hoàn toàn khác bạn; điều này thường xuất phát từ sự thiên vị – một hiện tượng phổ biến đến mức có hẳn một thuật ngữ tâm lý riêng (PDT – “Sự Đối Xử Khác Biệt của Cha Mẹ”). Có khi là do “hợp tính” – một đứa trẻ khiến cha mẹ dễ nuôi dạy hơn nhờ sự tương đồng. Hoặc đôi khi, có một đứa con bị chọn làm “vật tế thần”, gánh mọi rối ren trong gia đình.
Dù bạn có cảm giác những người thân ấy đang phủ nhận sự thật của mình, thì thực ra họ đang cố níu giữ lấy câu chuyện riêng – thứ mà họ đã đặt niềm tin và cảm xúc vào. Điều đó thường quan trọng với họ hơn là việc trở thành đồng minh của bạn. Vâng, điều này nghe thật nhẫn tâm, nhưng sự thật là đôi khi nó chẳng liên quan gì đến bạn cả, mà chỉ xoay quanh việc họ cố bảo vệ cho cái nhìn của riêng mình.
Nhận diện giới hạn – và cả sự bất lực của chính mình
Là một người từng bước ra khỏi vòng tròn gia đình, tôi hiểu rất rõ cảm giác muốn “chiến thắng” – mong muốn có ai đó đứng về phía mình, thấu hiểu, công nhận những gì mình đã làm, đã chọn. Đó là một giai đoạn mà hầu như ai cũng sẽ trải qua. Nhưng – luôn luôn có một chữ "nhưng" – học cách chấp nhận và làm hòa với sự mất mát mới chính là điều giúp chúng ta chữa lành.
Học cách chấp nhận mất mát
Và đúng vậy, đó là một sự mất mát thật sự, kể cả khi gia đình gốc của bạn có độc hại và tổn thương đến đâu đi nữa. Nỗi mất mát ấy có thể hiện ra theo nhiều hình thức khác nhau theo thời gian; có lúc bạn nghĩ mình đã vượt qua, nhưng rồi một ký ức, hay chỉ là nhìn thấy một gia đình khác thân thiết bên nhau cũng có thể khiến vết thương nhói lại. Nhiều người khi quyết định đoạn tuyệt đã rất bất ngờ trước những cung bậc cảm xúc trỗi dậy – từ nhẹ nhõm, đến giận dữ tột cùng, hay một nỗi đau sâu kín khó gọi tên – nhưng đó đều là những phản ứng hoàn toàn bình thường và rất con người.
Cuối cùng, quyền lựa chọn ai là người thân cận trong vòng tròn cuộc đời bạn mới là điều có ý nghĩa nhất.
Những chia sẻ này được trích từ các cuốn sách Daughter Detox và Verbal Abuse, cùng các cuộc phỏng vấn với độc giả.
Nguồn: Coping With a Smear Campaign Post-Estrangement | Psychology Today