Khát vọng hoàn hảo trong tình yêu

khat-vong-hoan-hao-trong-tinh-yeu

Có một kiểu người thoạt nhìn tưởng chừng là người bạn đồng hành lý tưởng của tình yêu.

Có một kiểu người thoạt nhìn tưởng chừng là người bạn đồng hành lý tưởng của tình yêu. Khi còn độc thân, họ dành rất nhiều thời gian tưởng tượng về một tình yêu hoàn mỹ, đặt kỳ vọng cao ngút trời vào một mối quan hệ. Họ khao khát mãnh liệt sự gắn bó và thấu hiểu, và khi tình yêu gõ cửa, họ dồn hết sự dịu dàng, chu đáo và nguồn năng lượng dồi dào để vun đắp mối quan hệ ấy. Những người yêu họ thường ngỡ ngàng trước sự may mắn của mình, rằng cuối cùng họ đã tìm được một người tình thực sự tận tâm: một người sẵn lòng nấu ăn cho họ, giúp đỡ họ những công việc thường nhật, và luôn chú tâm lắng nghe những khó khăn trong cuộc sống của họ.

Nhưng vấn đề bắt đầu nảy sinh khi, như mọi tình yêu đều sẽ trải qua, một đám mây nhỏ xuất hiện che mờ bức tranh hoàn hảo ấy. Có thể một ngày nọ, người bạn đời của họ phải đi công tác xa, hoặc bận rộn với gia đình hay bạn bè. Hoặc cũng có thể người ấy chỉ cảm thấy mệt mỏi, buồn bực, muốn có chút không gian riêng, và lỡ nói một câu hơi cộc cằn, một lời hơi phũ phàng, thiếu đi sự dịu dàng lý tưởng.

Và rồi, phản ứng của người tình “hoàn hảo” này bỗng bùng nổ như núi lửa phun trào. Họ có thể buộc tội đối phương là tàn nhẫn, vô cảm. Họ có thể im lặng hờn dỗi suốt nhiều giờ, thậm chí nhiều ngày, hoặc bỏ đi trong giận dữ, tuyên bố rằng người ấy là kẻ phản bội và họ sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt nhau nữa.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra? Người bạn đời có thể thừa nhận rằng họ đã sai một chút, nhưng tại sao phản ứng lại dữ dội đến thế? Tại sao cây cầu kết nối bị kéo sập quá nhanh, và tại sao đối phương giờ đây lại bị bắn phá tới tấp chỉ vì một chút sơ suất, như chuyện cái sạc điện thoại bị mất hay bữa ăn tối đến muộn? Dù có xin lỗi rối rít, cố gắng hết mức để chứng minh tình cảm của mình, người bạn đời vẫn khó lòng làm dịu đi cơn giận của “người tình hoàn hảo”. Phải mất cả tuần để mọi thứ trở lại bình thường, và tất cả chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ nhặt.

Henri de Toulouse-Lautrec, The Hangover, 1887-9

Để hiểu được điều này, ta cần nhìn sâu vào quá khứ của những người yêu quá mức tận tâm nhưng cũng quá nhạy cảm và dễ phản ứng. Trớ trêu thay, họ thường không có nhiều trải nghiệm tốt đẹp về tình yêu trong tuổi thơ của mình. Chủ nghĩa lãng mạn của họ không đến từ việc từng được yêu thương một cách hoàn hảo, mà ngược lại, từ sự thiếu thốn tình yêu. Lý tưởng hóa tình yêu không phải vì họ từng có nó, mà vì họ – đáng buồn thay, và ta nên dành chút thương cảm chân thành ở đây – đã phải chịu đựng quá nhiều cô đơn và tổn thương. Chính sự thiếu thốn ấy đã nuôi dưỡng khát khao hoàn mỹ trong họ. Họ khao khát sự hoàn hảo, bởi những gì họ từng nhận được chưa bao giờ đủ tốt.

Hơn nữa, quá khứ ấy đã dạy họ rằng cách duy nhất để bảo vệ đứa trẻ yếu đuối bên trong mình là phải tấn công ngay lập tức khi có dấu hiệu nguy hiểm. Chỉ cần một tiếng động nhẹ trong bụi cây, họ đã sẵn sàng phá tan mọi thứ. Sự phản ứng thái quá của họ mang một thông điệp ngầm: “Tôi sẽ không bao giờ chịu đựng điều này một lần nữa.”

Điều ta mong muốn cho những người yêu cầu sự hoàn hảo này là họ có thể nhận ra rằng họ đang áp dụng cơ chế sinh tồn của tuổi thơ vào những mối quan hệ trưởng thành. Một cơ chế đã từng giúp họ sống sót khi còn bé, nhưng giờ đây không còn phù hợp trong cuộc sống hiện tại. Thách thức của họ là học cách tin rằng ai đó thực sự yêu mình nhưng vẫn có thể mắc sai lầm. Rằng một người thực sự đứng về phía họ, ngay cả khi đôi khi, họ có thể phạm lỗi một hoặc hai lần mỗi tuần, hay vài lần mỗi tháng. Mong ước cho họ, nói một cách đơn giản, là học được cách tin tưởng.

Người yêu cầu sự hoàn hảo trong tình yêu có thể hướng tới một ngày mà họ chấp nhận được một sự thật phức tạp nhưng đầy ý nghĩa: rằng họ đã tìm được một người thực sự yêu mình. Chỉ là, cái giá của tình yêu đích thực – vốn dĩ – luôn đi kèm với sự không hoàn hảo.

Nguồn: THE DEMAND FOR PERFECTION IN LOVE - The School Of Life

menu
menu