Khi năng lượng trong ta cạn kiệt

Một sự thật cơ bản về trẻ nhỏ: chúng không bao giờ nhận ra khi nào mình mệt mỏi.
Một sự thật cơ bản về trẻ nhỏ: chúng không bao giờ nhận ra khi nào mình mệt mỏi. Thay vào đó, chúng chỉ biết chắc rằng mình ghét mẹ, rằng em trai đáng bị trừng phạt, rằng cái nút áo bị đứt là một thảm họa kinh hoàng, và rằng lòng tự tôn của chúng phụ thuộc hoàn toàn vào việc được phép ném con dao phay qua cửa sổ với lưỡi dao hướng xuống đất.
Và vai trò của người làm cha mẹ là phải nhận ra những gì trẻ không tự thấy được, rồi nhẹ nhàng nhưng đầy quả quyết nói:
“Đủ rồi. Con cần đi ngủ ngay, nhanh lên nào.”
Chúng ta lại chẳng làm điều tương tự cho chính mình. Ta không chú ý đến cách cơ thể hoạt động hay khi tâm trí ta đã ngừng hoạt động trơn tru.
Đã quá 7 giờ tối; ta có lẽ chỉ ngủ chập chờn được 6 tiếng, dậy từ 6 giờ 30 sáng, uống 4 ly cà phê, trả lời 67 email, đi qua lại thành phố 2 lần, dự 4 cuộc họp, thuyết trình 2 bài, ăn 4 miếng pizza, xem 45 video ngắn lan truyền, đọc qua 15 tin xung đột và 12 vụ bê bối, và giờ đây, không hề hay biết, ta đã bước vào một vùng nguy hiểm, nơi ta cần vô cùng cẩn trọng nếu muốn hạ cánh an toàn.
Ta cần nhận ra nguy cơ trước mắt:
- Nguy cơ chỉ nhìn thấy sự ngớ ngẩn của người khác mà không để ý đến lý do khiến họ hành động như vậy.
- Nguy cơ hiểu lầm tai nạn là cố ý.
- Nguy cơ làm tổn thương người thân yêu để xoa dịu cơn giận với cả thế giới.
- Nguy cơ nghĩ rằng việc la hét có thể đôi khi giải quyết được vấn đề.
Ta dễ quên rằng ngày dài đã bào mòn dần cảm giác cân bằng của mình đến mức nào. Ta không làm được điều gì quá phi thường hay anh hùng, không leo núi, cũng không phẫu thuật tim, và đó chính là vấn đề. Cái sẽ khiến ta gục ngã sau cùng không phải là một sự kiện to lớn, rõ ràng mà là những thập kỷ dài dằng dặc của những va chạm nhỏ nhặt, những phiền phức âm ỉ.
Có rất nhiều điều ta tuyệt đối không nên làm:
- Đề cập đến việc cần dọn dẹp tủ đồ trên gác.
- Bàn luận về kỳ nghỉ sắp tới.
- Thắc mắc tại sao hai người không còn vui vẻ như trước.
- Lựa lúc này để xem lại tài chính.
Ta phải tự nhắc nhở bản thân rằng sự tức giận đang bùng lên về vết nứt trên tường, cuộn băng keo bị mất tích, hay cách người bạn đời nói “thật à” thực chất không phải là vấn đề. Những điều đó là biểu hiện của thứ gì đó sâu xa hơn, và ta cần để dành chúng cho một thời điểm khác.
Ta cũng cần ra tín hiệu cho người thân yêu rằng, dù có thể điều này không hiện rõ trên gương mặt, ta đã bước vào trạng thái cực kỳ mong manh. Với một nụ cười nhẹ, ta có thể thừa nhận rằng: “Anh (hoặc em) gần như phát điên rồi.”
Ta cần thể hiện tình yêu bằng cách… trốn thoát. Ta cần tự tặng bản thân một buổi tắm thật dài và chui vào giường trước 9 giờ tối, sớm với một người lớn nhưng hoàn toàn phù hợp với một chú thỏ nhỏ đã chạy nhảy liên tục từ lúc rạng sáng.
Như những người tử tế vẫn thường nhắc ta từ thuở bé:
“Rồi sáng mai mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Nguồn: WHEN OUR BATTERY IS RUNNING LOW - The School Of Life