Nghiện truyện ngôn tình - câu chuyện của chính giáo sư Anna Lembke

nghien-truyen-ngon-tinh -cau-chuyen-cua-chinh-giao-su-anna-lembke

Ở tuổi 40, tôi bắt đầu gắn bó với tiểu thuyết tình cảm một cách không lành mạnh.

Ở tuổi 40, tôi bắt đầu gắn bó với tiểu thuyết tình cảm một cách không lành mạnh. Twilight (Chạng vạng), cuốn tiểu thuyết lãng mạn về những nhân vật ma cà rồng tuổi mới lớn, là loại “m.a t.uý” dẫn dắt tôi vào con đường ngh.iện ngập đó. Việc đọc nó ở độ tuổi của tôi đã đủ khiến tôi thấy xấu hổ, nói gì đến chuyện thú nhận rằng tôi bị nó cuốn hút.

Chạng vạng đánh trúng tâm lý độc giả khi kết hợp thể loại giả tưởng với các chi tiết kỳ ảo, huyền bí trong một câu chuyện tình lãng mạn – một lối thoát hoàn hảo cho tôi ở bước ngoặt tuổi trung niên. Tôi không đơn độc. Hàng triệu phụ nữ ở độ tuổi của tôi cũng đang đọc và hâm mộ Chạng Vạng. Không có gì bất thường khi tôi say mê một cuốn sách. Tôi đã đọc sách cả đời. Điểm khác biệt ở đây là những gì xảy ra sau đó. Điều mà tôi không thể giải thích được xét trong phạm vi hoàn cảnh sống hay những thiên hướng tôi lựa chọn trước đó.

Sau khi đọc xong Chạng vạng, tôi lùng sục mọi cuốn tiểu thuyết ma cà rồng mà mình có thể tìm thấy , sau đó chuyển sang người sói, tiên nữ, phù thuỷ, pháp sư, người du hành thời gian, nhà tiên tri, nhà ngoại cảm, thầy bói, hoả pháp sư… bạn hiểu ý tôi rồi đó. Có lúc, những câu chuyện tình quen thuộc không còn thoả mãn tôi nữa, tôi tìm đến những câu chuyện tình nam-nữ kinh điển nhưng với các phiên bản khi.êu d.âm đầy hình ảnh gợi dục.

Tình huống leo thang khi tôi mua cho mình một chiếc máy đọc sách Kindle. Không còn phải chờ nhận sách từ chi nhánh của thư viện hay giấu những hình ảnh trang bìa ướt át bên dưới tạp chí y khoa, nhất là khi tôi ở cạnh chồng và các con. Giờ đây, chỉ với hai lần vuốt màn hình và một cú nhấp chuột, tôi đã có ngay cuốn sách mình muốn, mọi lúc, mọi nơi: trên tàu hoả, trên máy bay, trong khi chờ cắt tóc. Tôi có thể dễ dàng đọc cuốn tiểu thuyết kỳ ảo Darkfever (Cơn sốt bóng đêm) của Karen Marie Moning y như danh tác Crime and Punishment (Tội ác và trừng phạt) của Dostoyevsky.

Nói tóm lại, tôi đã trở thành một kẻ mải mê tìm đọc những cuốn tiểu thuyết khiêu dâm được viết theo một công thức nhất định. Ngay khi đọc xong cuốn này, tôi chuyển sang cuốn tiếp theo: đọc quên cả tương tác xã hội, quên cả nấu ăn, quên cả ngủ, quên cả chồng con. Tôi xấu hổ thừa nhận rằng, có một lần tôi đã mang Kindle đến nơi làm việc và đọc vào thời gian nghỉ giữa các phiên tư vấn cho bệnh nhân.

Tôi tìm kiếm những cuốn sách giá rẻ cho đến các phiên bản miễn phí. Giống như mọi tay buôn ma tuý sành sỏi, Amazon biết rõ giá trị của một phiên bản miễn phí. Thỉnh thoảng, tôi cũng tìm thấy một cuốn sách vừa rẻ vừa chất lượng, nhưng hầu hết đều rất tệ với cốt truyện cũ kỹ, các nhân vật vô hồn và đầy rẫy lỗi ngữ pháp, lỗi đánh máy. Thế nhưng, tôi vẫn đọc bởi vì tôi không ngừng tìm kiếm một kiểu trải nghiệm rất cụ thể. Và phương tiện để có được trải nghiệm đó không còn quan trọng.

Tôi muốn tận hưởng trạng thái nhục dục ngày càng tăng để rồi cuối cùng được giải quyết khi nhân vật nam và nữ chính thực sự quan hệ tình dục với nhau. Tôi không còn quan tâm đến cú pháp, văn phong, khung cảnh hay nhân vật nữa. Tôi chỉ muốn thỏa cơn khao khát của mình, và mục đích của những cuốn sách được viết theo công thức như thế là để cuốn hút tôi.

Mỗi chương đều kết thúc ở trạng thái gây hồi hộp và bản thân các chương đều được xây dựng hướng tới cao trào. Tôi bắt đầu lướt nhanh từ phần đầu sách cho tới khi đạt đến cao trào và không buồn đọc phần còn lại sau khi cao trào đó được giải quyết. Giờ đây, tôi rất buồn khi nắm được quy luật rằng nếu lật đến vị trí ba phần tư của bất kỳ cuốn tiểu thuyết tình cảm nào, bạn có thể đi thẳng vào trọng tâm câu chuyện.

Sau một năm ám ảnh với tiểu thuyết tình cảm, tôi lại thức tới 2 giờ sáng vào một ngày trong tuần để đọc cuốn Fifty Shades of Grey (50 sắc thái xám). Tôi lý giải rằng nó là phiên bản hiện đại của cuốn Pride and Prejudice (Kiêu hãnh và định kiến) – cho đến khi tôi đọc tới trang về “đồ chơi tình dục” và thoáng nhận ra rằng việc đọc về những món đồ chơi tình dục có xu hướng bạ.o d.âm vào nửa đêm đến tờ mờ sáng không phải là cách mà tôi muốn sử dụng thời gian của mình.

Theo nghĩa rộng, nghiện là tiêu thụ một chất hay thực hiện một hành vi nào đó (chơi cờ bạc, chơi game, quan hệ tình dục) theo cách thúc ép liên tục bất chấp tác hại của nó đối với bản thân hay người khác.

Những gì xảy ra với tôi là quá nhỏ bé so với cuộc sống của những người bị cơn nghiện không chế, nhưng nó nói lên vấn nạn của thói tiêu thụ quá mức mà tất cả chúng ta phải đối mặt hiện nay, ngay cả khi cuộc sống của chúng ta vẫn tốt đẹp. Tôi có một cuộc sống sung túc, tự do, tự chủ với người chồng yêu thương, ân cần, những đứa con đáng yêu và một công việc ý nghĩa – không sang chấn tâm lý, không thất bại trong các mối quan hệ xã hội, không nghèo đói, không thất nghiệp hay các nguy cơ nghiện ngập khác. Tuy nhiên, tôi đang ngày càng lún sâu vào thế giới hư cấu.

Trích từ cuốn sách Giải Mã Hoóc-môn Dopamine của bác sĩ Anna Lembke

Cuốn sách này nói về các chủ đề xoay quanh “lạc thú”. Nó cũng nói về nỗi đau. Nhưng trên hết, nó nói về mối quan hệ giữa lạc thú và nỗi đau, cũng như tầm quan trọng của việc hiểu được mối quan hệ đó để sống một cuộc đời đúng nghĩa. Mục đích của cuốn sách này là giải mã khoa học thần kinh của cơ chế khen thưởng, từ đó cho phép chúng ta đạt đến trạng thái cân bằng tốt hơn, lành mạnh hơn giữa lạc thú và nỗi buồn.

Bạn đặt sách ở đây nha:

Shopee: https://shope.ee/7zixmzKuwt

Lazada: https://shorten.asia/yjJJpQje

menu
menu