Dám sống giản đơn
Phải mất rất lâu, thật sự rất lâu, chúng ta mới có đủ dũng cảm để sống giản đơn
Phải mất rất lâu, thật sự rất lâu, chúng ta mới có đủ dũng cảm để sống giản đơn: để đọc những cuốn sách giản dị, mặc những bộ quần áo đơn thuần, trải qua những ngày yên bình và nói những điều chân phương. Suốt một thời gian dài, mọi sự hấp dẫn và hào nhoáng dường như luôn nằm ở sự phức tạp. Chúng ta bị cuốn hút bởi những ý tưởng hiếm hoi và khó nắm bắt, mời bạn bè bằng những bữa ăn cầu kỳ, lao vào những mối quan hệ rối rắm, chọn những sự nghiệp trói chặt mình vào những ràng buộc nặng nề, và lấp đầy thời gian rảnh bằng những sở thích kỳ lạ.
Photo by Gabriel Garcia Marengo on Unsplash
Rồi đến một lúc nào đó, ta nhận ra và bắt đầu khao khát một thử thách thực sự trong cuộc sống: dám để mình trông – trong mắt người khác – giống một kẻ ngốc. Dám bám lấy những chân lý đơn giản mà ta luôn biết rõ. Dám sắp xếp lại lịch trình của mình cho gọn gàng. Dám mặc những thứ khiến ta thoải mái nhất. Dám bày ra trước mặt người khác những món ăn cơ bản mà ta vẫn yêu thích khi ăn một mình. Dám chỉ duy trì những mối quan hệ với người biết cách thẳng thắn. Dám để những ngày của mình trôi qua gần như trống trải, ngoại trừ một hai thú vui giản dị (chăm chút khu vườn, ngâm mình trong bồn tắm, tản bộ). Dám chỉ đọc những cuốn sách ta thực sự hiểu. Và dám nói với những người thân yêu của mình, không chút dè dặt, tất cả những điều thật lòng mà ta biết: rằng họ là tất cả đối với ta, rằng ta sẽ nhớ họ vô cùng khi tất cả chấm dứt.
Chúng ta thường lo lắng quá mức rằng mình sẽ trở nên nhàm chán hay ngớ ngẩn nếu sống đúng với bản thân, không tô vẽ, không cầu kỳ. Ta dành phần lớn cuộc đời để cố gắng – và thất bại – trong việc trở thành một ai đó khác. Nhưng rồi ý nghĩ về cái chết có thể giúp ta dần buông bỏ những ảo tưởng. Cái chết nhắc nhở rằng chẳng có lý do gì để ta chất lên mình những thói quen, ý tưởng, từ ngữ, con người hay nghĩa vụ không thuộc về ta. Chẳng có lý do gì để phí hoài thời gian ít ỏi với những người không thể thẳng thắn nói “Tôi yêu bạn”, với những bộ quần áo khó giữ sạch, những cuốn sách không thể hiểu, hay những ngày bận rộn đầy hoảng loạn và những thử thách vô nghĩa. Cuối cùng, ta đánh mất nỗi sợ hãi việc bị nhìn nhận như một kẻ nhà quê, ngờ nghệch.
Chỉ khi đã thực sự trưởng thành, thực sự chín chắn, thậm chí có thể đã trải qua đủ mọi phức tạp trên đời, ta mới hiểu được giá trị của sự giản đơn: thẳng thắn, dễ hiểu, chân thành về mặt cảm xúc, chậm rãi, ổn định – và trong mắt những người vẫn còn cuống cuồng, vội vã, ta có thể sẽ trở nên… cực kỳ tẻ nhạt.
Nguồn: DARING TO BE SIMPLE - The School Of Life